Câu chuyện tiểu đường

Mảnh ký ức khó quên về bà nội

Chuyentieuduong.vn – Đến bây giờ, hình ảnh nội xanh xao khi bị bệnh tiểu đường, chở tôi băng qua con dốc làng vẫn còn nguyên vẹn…

Hình ảnh nội tôi quay về

Nội tôi gắn liền với ký ức tuổi thơ mà tôi còn vương vấn vương nơi góc vườn trước nhà.

Ngày bé tôi quanh quẩn bên nội cắm cúi nhặt từng chiếc lá xoài khô ngoài vườn để thổi. Nhặt được một bì vơi là nội thưởng cho tôi 5 ngàn ra chợ mua bánh tráng. Cứ thế tôi thi nhau nhặt lá với nội, tay chân lấm lét hết cả mà cười tít mắt.

Nội vẫn thường đuổi đánh và trêu đùa hai anh em tôi quanh mấy bao gạo. Nội đuổi đánh bên này, chúng tôi lại chạy vòng sang bên kia để trốn nội.

Ngót nghét hình ảnh đó đã dừng lại cách đây 11 năm kể từ khi nội mất vì căn bệnh “tử thần” tiểu đường. Đến giờ tôi mới nhận thức được bệnh tiểu đường nguy hiểm đến vậy.

Chuỗi ngày điều trị bệnh tiểu đường của nội gắn liền với thuốc men

Một ngày nội tôi phải chích thuốc rồi theo dõi huyết áp liên tục. Người nội xanh xao hẳn. Nội vẫn cố gắng đi trồng ngô rồi hái dâu tằm ngoài bãi. Nhưng mỗi lần về, khi chở tôi lên dốc, nội lại thở “hồng hộc”, nội đổ mồ hôi và như sắp xỉu. Nội không còn dẻo dai như trước và phải về chích thuốc ngay.

Ngày ấy tôi còn nhỏ và không hình dung được sự nguy hiểm của căn bệnh tiểu đường. Tôi còn trách nội vì nội nhìn nhầm tôi với cái Trang hàng xóm. Vì không biết bệnh của nội ngày một nặng, mắt nội mờ hẳn đi và không nhìn rõ tôi nữa.

Hôm nào nội cũng phải chích thuốc, nhưng vì chân tay yếu dần nên nội được bác sĩ cho ngưng. Cứ thế nội buộc phải chuyển sang uống thuốc, cả thuốc bổ máu lẫn thuốc trợ tim, ngày nào nội cũng phải uống tận 3 thứ thuốc.

Nội yếu hơn và không còn đủ sức để đuổi đánh hay trêu đùa anh em tôi như trước. Ký ức đứt đoạn, nước mắt tôi tự rơi khi nhớ lại hình ảnh nội bên giường bệnh. Nội chỉ thều thào rồi nhìn bố mẹ và anh em tôi. Do bệnh biến chứng trở nặng và tổn thương tất thẩy các cơ quan trong cơ thể nên nội không còn đủ sức để chống lại nữa…

Nội trở về đất mẹ, mỗi bước chân thảnh thơi là một nụ cười

Ấy thế mà lúc đó tôi không hình dung được nội yếu thế nào. Vẫn cứ mải mê đạp xe vì khoảnh khắc nội yếu dần và trở nên mơ hồ cũng là lúc tôi biết đi xe và thả mình vào không gian, lao nhanh vun vút. Đột nhiên có tiếng gọi giật ngược tôi lại “Nội mất rồi… về đi…”

Tôi kịp chạy về bên nội, ngây người một hồi. Bố tôi lay lấy người tôi và bảo “gọi nội đi con”, tôi chỉ kịp lắp bắp “Nội ơi. con đây!” và nắm lấy tay nội lần cuối…. Tôi lờ mờ thấy nội nở nụ cười bình thản khi trở về đất mẹ.

Kể từ ngày nội mất, tôi luôn tự học hỏi và tìm hiểu thêm về căn bệnh tiểu đường. Nào là về chế độ ăn uống, vận động để phòng ngừa bệnh tiểu đường. Ít nhất là để bảo vệ bản thân và con cái sau này. Cũng nhờ ham đọc sách báo nên tôi tình cờ biết đến trang website Chuyện tiểu đường – một kênh thông tin về sức khỏe, dinh dưỡng cho người bệnh rất thiết thực và hữu ích.

tam-hong-phuc

Tôi tự nhủ phải tranh thủ mọi thời gian và dành trọn những điều tốt đẹp nhất cho gia đình. Để không phải hối tiếc những ngày tháng hạnh phúc và vui vẻ bên người thân.

Chúc cho những người mắc bệnh tiểu đường thật nhiều sức khỏe và có nhiều niềm tin chiến thắng căn bệnh thế kỷ này!

Chia sẻ của anh Trương Văn Định (35 tuổi, ở huyện Thạch Thất, Hà Nội) gửi đến Chuyện tiểu đường.

Để đảm bảo tính riêng tư, chúng tôi sử dụng hình ảnh minh họa thay cho ảnh thực của nhân vật!

Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Bài tương tự

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tư vấn từ chuyên gia