Câu chuyện tiểu đường

Nỗi day dứt, ân hận khôn nguôi của người con gái “không biết mẹ bị tiểu đường”

“Hai mươi này giỗ bố, về qua nhà con nha! Dạo này mẹ hay mơ mày lắm!”.

Nghe lời nhắn nhủ ấy của mẹ, chẳng hiểu sao, tôi lại lớn tiếng qua điện thoại: “Con còn bận việc, không về nhà được”. Có lẽ áp lực của những hạn chót nộp sản phẩm đã khiến tôi “xấu xí” như thế. Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ thoáng buồn!

Bẵng đi một thời gian, mẹ không gọi tôi nữa. Tôi chột dạ lo, vội bắt chuyến xe tối muộn để về nhà. Về đến nơi, tôi ngớ người, vì mẹ gầy và sút cân đi trông thấy. Trông mẹ yếu hẳn!

Mẹ không nói gì nữa, lủi thủi đi vào bếp. Tối đến, mẹ bảo sang bên hàng xóm có việc, ai dè mẹ ra đầu ngõ để nói chuyện điện thoại với một người lạ. Ngóng thấy tôi, mẹ giật mình rồi giấu vội điện thoại.

Nhưng lạ thay… Sau cuộc điện thoại đó, mẹ vui hẳn. Tôi gặng hỏi mãi, mẹ cũng không nói rõ là ai.

Sáng hôm sau, tôi lại tất bật đi làm sớm mà trong lòng cứ không yên tâm. Vậy là tôi quyết định cắt phép 10 ngày để về quê với mẹ.

Lần này, tôi lại thấy sự bất thường của mẹ. Khi đang lục đục ngoài ruộng, thì bỗng bà hớt hải chạy về, cầm theo một cái túi và bảo là quà.

Mặt mẹ rạng rỡ, xa xa thấy bóng mẹ khỏe hẳn, giọng mẹ phấn khởi, dòm kỹ, tôi còn thấy da dẻ mẹ hồng hào trở lại. Hình như mẹ đang hồi xuân…

Đang ngớ người, tôi vội nhắc: “Chiều con đưa mẹ đi khám, lần trước về thấy mẹ gầy quá”. Mẹ bảo, mẹ khỏe nhưng thôi cứ đi khám cho tôi yên tâm.

Khám xong xuôi, cầm tấm giấy xét nghiệm của mẹ, tôi cắn môi, suýt khóc. Bởi đến lúc này, tôi mới phát hiện ra việc mẹ bị tiểu đường.

Hóa ra trước nay, mẹ giấu tôi vì sợ tôi lo lắng. Ấy vậy mà ngần ấy thời gian, tôi không biết hay hỏi han gì mẹ cả.

Chứng kiến sự ân hận, day dứt của đứa con dại, mẹ chạy lại, ôm lấy tôi mà khóc. Mẹ bảo: “Mẹ khỏe rồi, con ạ, mẹ có bạn đồng hành mà”.

Bác sĩ sau ca khám thì gặp tôi để thông báo kết quả. Ông hỏi: “Sao bà nhà có chỉ số đường huyết giảm nhanh thế nhỉ? Lượng mỡ máu cũng giảm theo”.

Tôi thẹn, không dám nói là mình vô tâm, nói thẳng ra là tôi cũng không rõ.

Lúc này, mẹ lật đật từ cửa bước vào, mẹ cầm theo cái túi từ hồi trưa rồi bảo: “Đây, thưa bác sĩ, em dùng cái này để ổn định đường huyết”.

Sau tất cả, sự day dứt, ân hận của người con đã được giải tỏa. Ảnh minh họa

Té ra “bạn đồng hành”, rồi quà mà mẹ nói, chính là thực phẩm chức năng hỗ trợ điều trị tiểu đường, tên là “Khang Đường Tâm Hồng Phúc”. Còn cái người mà mẹ hay thậm thụt, tâm sự cùng lúc trước, mà tôi từng ngờ ngợ, chính là nhân viên tư vấn sản phẩm của công ty.

Mẹ tôi không để cho tôi biết, vì muốn giấu bệnh tiểu đường, sợ con gái lo lắng.

Tìm hiểu kỹ, tôi mới biết “Khang Đường Tâm Hồng Phúc” là sản phẩm bảo vệ sức khỏe của Bác sĩ Đái Duy Ban, người có nhiều công trình nghiên cứu về sản phẩm thuốc Đông y lành tính.

Khang Đường là công trình nghiên cứu chuyên sâu hỗ trợ cải thiện bệnh tiểu đường tâm huyết của bác. Loại TPCN này được tin dùng bởi thành phần 100% từ dược liệu thiên nhiên. Người bệnh đều là những người bị tiểu đường lâu năm và tin tưởng tuyệt đối vào sản phẩm.

Biết mẹ lo lắng, cứ 7-10 ngày lại có nhân viên tư vấn gọi điện thoại để động viên tinh thần và sức khỏe của mẹ. Bởi thế, tôi cũng yên tâm hơn phần nào.

Tôi thấy thật biết ơn vì Khang Đường Tâm Hồng Phúc đã mang đến niềm tin cuộc sống cho mẹ tôi. Không chỉ bảo vệ sức khỏe, sản phẩm này còn hàm chứa cả sự quan tâm, săn sóc, là thứ tình cảm đáng quý mà bấy lâu nay, một đứa con gái dại dột như tôi đã vô tình đánh rơi.

Xin cảm ơn, Khang Đường Tâm Hồng Phúc!”

Câu chuyện chia sẻ của chị Đào Hải An (26 tuổi, nhân viên văn phòng, quê ở huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình) gửi tới Chuyện tiểu đường.

Để đảm bảo tính riêng tư, chúng tôi sử dụng hình ảnh minh họa thay cho ảnh thực của nhân vật!

Ban Biên tập – chuyentieuduong.vn

Bài tương tự

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tư vấn từ chuyên gia