Câu chuyện tiểu đường

“Tôi đã dại dột thế nào khi đương đầu với bệnh tiểu đường?”

Chuyentieuduong.vn – Những người mắc căn bệnh tiểu đường đến với chúng tôi đều có chung một tâm trạng là ngổn ngang lo âu, thậm chí là mất đi bản thân trong một khoảng thời gian dài. Nhưng sau tất cả, họ đã vượt qua được bệnh tật, họ sống lại một lần nữa và tìm thấy ánh sáng ở nơi cuối con đường. Câu chuyện của bạn gái dưới đây là một ví dụ.

Sợ hãi trước căn bệnh tiểu đường ở tuổi ngoài 20

“Ai rồi cũng phải trải qua cơn đau bệnh tật ít nhất một lần trong đời. Nhưng có thể cơn đau đó chỉ diễn ra trong vài tháng, phẫu thật là có thể hết.

Còn với em, một cô gái trẻ mới ngoài 20, em lại ao ước chỉ cần đau một lần, dù đau đến “đứt ruột đứt gan”, em vẫn cam chịu đau một lần cho hết.

Đọc đến đây, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ em bị điên hoặc đầu óc cũng không được bình thường, có ai đời lại mong mình bị bệnh, bị đau bao giờ. Nhưng không, nếu mọi người đặt mình vào hoàn cảnh của em, mọi người sẽ hiểu. Em là bệnh nhân của căn bệnh tiểu đường – cái căn bệnh mà theo em đến cuối đời.

Trời đẹp người khỏe, đường huyết ổn định thì không sao. Trái gió trở trời, đường huyết tăng giảm đột ngột, có khi em hôn mê, đột quỵ, mất ý thức lúc nào không biết.

Em cũng còn trẻ mà, em vẫn còn nhiều ước mơ lắm. Em muốn được ăn uống thoải mái như các bạn em, em không muốn phải dùng thuốc mỗi ngày đâu.

Kiêng khem từ nhỏ nhưng cô gái vẫn mắc phải bệnh tiểu đường

Thế nhưng đâu có được, em bị cấm ăn uống thoải mái từ ngày còn nhỏ vì gia đình em có tiền sử bệnh tiểu đường. Em còn nhớ khi em học lớp 6, nhìn các được ăn vặt thỏa thích, ăn gà rán mỗi khi tan học về, em cũng thèm và ước được ăn lắm, nhưng mẹ cấm.

Đôi khi vì thèm quá, em còn đứng trước hàng gà rán mà xuýt xoa hồi lâu, nhưng thay vì thỏa mãn bản thân bằng miếng gà rán giòn rụm, em chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực không dứt…

>> Bấm vào đây để gửi câu hỏi tư vấn, trao đổi với cây bút Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

co-be-tu-kiem-tra-duong-huyet
Bạn gái đã phải ăn uống kiêng khem từ nhỏ vì căn bệnh tiểu đường. Ảnh minh họa.

Ông nội em đã mất vì căn bị bệnh tiểu đường, hai cô ruột của em hiện giờ vẫn đang phải chiến đấu hàng ngày với căn bệnh này. Do có người nhà bị tiểu đường nên em luôn được mẹ nhắc nhở mỗi ngày, phải ăn uống cho cẩn thận. Và cứ thế, câu dặn của mẹ em cứ thấm dần, thấm dần, cho đến khi thấm vào cả cuộc đời em.

Em bị tiểu đường rồi! Em vốn là đứa không uống nhiều nước, nhưng độ này em thấy khát và uống nhiều lắm, em đi tiểu nhiều hơn, mỗi lần ăn nhiều đôi chút là em chóng mặt, bàn chân nóng rát. Em dần lo lắng mà xuống sắc.

Tâm trạng rối bời

Em tự mình lên Google để mò mẫm, tìm hiểu triệu chứng của bệnh tiểu đường, em thấy run khi mình gặp phân nửa những biểu hiện của bệnh tiểu đường. Trước giờ, em không đi khám vì nghĩ mình ăn uống kiêng khem như thế sẽ không bị tiểu đường. Nhưng thật không may, em mắc tiểu đường type 1.

Nhận kết quả, em như bị “sét đánh ngang tai”, giá như trước kia, em ăn uống cho thoả thích, ăn cho bõ thì giờ em đã không tiếc nuối. Vì trước giờ em ăn uống dè dặt như thế, mà vẫn bị tiểu đường đấy thôi.

Em chán ghét cuộc sống này, em hận ông trời vì ông ấy quá bất công với em, em còn quá trẻ để mắc bệnh tiểu đường…

Tuyệt vọng vì căn bệnh tiểu đường

Rồi đây, em sẽ phải tiêm và phụ thuộc vào insulin mỗi ngày. Em sợ tiêm, sợ cái khoảnh khắc phải dùng kim chích vào da thịt mình hằng ngày. Em sợ bản thân phải quen với điều ấy, tới mức coi nó là bình thường – một cô gái dùng kim chích vào da thịt như một “thói quen” hằng ngày…

>> Bấm vào đây để gửi câu hỏi tư vấn, trao đổi với cây bút Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Em gặp phải ánh mắt soi mói, ái ngại của của các bác hàng xóm. Họ bàn tán với nhau rằng con bé này nó bị tiểu đường, chẳng biết có lấy được chồng không? Lỡ lấy chồng ai còn làm khổ con nhà người ta, khổ cả con cái sau này.

Vì cái bệnh này nó có biến chứng, nhẹ thì chân tay tê bì, nặng thì mắt mờ, chân loét, suy gan, suy thận.

Nghe được những lời nói này, em chỉ biết chạy về nhà, đóng sập cửa, ngồi một góc để khóc.

Em đem kể tất cả với người yêu em, em kể về bệnh tình của mình, mong anh sẽ an ủi em. Nhưng không, anh ấy tỏ thái độ dửng dưng, khiến em phải nhận cái quay lưng phớt lờ của chính người yêu mình.

Bi kịch bắt đầu xảy đến

Anh lấy lý do nghĩ cho tương lai con cái anh sau này nên đành chia tay. Từ đây, em cũng mất hẳn tự tin, em bị ruồng bỏ chỉ vì mắc bệnh tiểu đường.

Em đã nhận lại được gì từ khi mắc bệnh tiểu đường? Mọi thứ đều thật tối tăm, xám xịt!

Em chán sống rồi, em muốn từ bỏ. Nói là làm, em trộm lọ thuốc ngủ của mẹ, em định pha một nắm thuốc cho em ngủ luôn, ngủ để bớt đau do phải tiêm insulin hằng ngày một như con nghiện.

Đến lúc em định uống, mẹ em đột nhiên đập cửa, giọng mẹ em van lơn, khóc lớn ở ngoài: “Con ơi, con làm gì trong đấy, sao khoá trái cửa hả con. Mẹ thấy mấy bữa nay con không nói không rằng. Con định làm gì? Đừng con ơi… Mẹ mất bố rồi, không muốn mất cả con…”.

Mẹ em dường như linh cảm được điều gì, nghe tiếng mẹ than khóc, bất giác hình ảnh cả nhà em, hình ảnh bố em bỗng đập vào mắt, em thấy sợ đến run người… Em đang làm gì thế này? Em đang cố giết mình trong khi mẹ em đã rất vất vả để nuôi em khôn lớn kể từ khi bố mất. Em đã làm được gì cho mẹ chưa?

Cô gái nhốt mình trong phòng để tìm đến cái chết

Em nghe tiếng mẹ hoảng loạn, gào thét. Người em run bần bật, em sợ quá, em thu mình lại, em ngồi co ro trong một góc giường.

Lúc này, em không nghe thấy gì, em nửa tỉnh nửa mơ, em thấy bố mẹ dẫn đi chơi, được ôm bố… Ôi không!!! Hay là em đã chết rồi, tại sao em lại gặp bố thế này… Từ từ, em chìm vào giấc ngủ.

Chỉ kịp loáng thoáng thấy bóng mẹ mờ dần chạy đến bên em thôi.

Em được mẹ đưa kịp vào bệnh viện, bác sĩ bảo do em bị rối loạn tinh thần, suy nghĩ tiêu cực trong một thời gian dài, cộng với đường huyết tăng cao nên em bị hôn mê sâu.

hai-me-con
Đến khi chập chờn giữa sự sống và cái chết bạn gái mới nhận ra mình thât kém cỏi, nhu nhược vì khiến mẹ lo lắng

Nằm trên giường bệnh, em thấy mẹ hớt hải đi mua nào cháo, nào sữa cho em.

Mẹ em không còn trẻ nữa rồi, thế mà mẹ vẫn phải sợ hãi chạy ngược chạy xuôi vì đứa con kém cỏi này.

Bất giác tỉnh ngộ khi nghĩ về mẹ và người cha quá cố

Em không xứng đáng làm con của mẹ. Em cố lảng tránh mẹ vì xấu hổ. Đến ngày thứ 3, mẹ em không chịu nổi nữa, mẹ kéo cái chăn em đang đắp lút đầu, mẹ vừa quát vừa khóc: “Con gái, mẹ có mình con. Con định sống như thế này đến bao giờ. Con định để mẹ đi với bố con, con mới yên lòng hay sao hả con?”.

Thấy mẹ không còn bình tĩnh, em rút vội dây truyền nước, rồi chạy qua ôm chầm lấy mẹ, em vừa mếu vừa nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi!… Con hiểu, con hiểu hết rồi. Con thương mẹ, con sẽ không làm điều gì dại dột nữa…”.

Hai mẹ con em ôm chặt nhau hơn. “Con là niềm tự hào lớn nhất của mẹ, con phải sống khỏe, phải thành đạt để bố con nơi suối vàng yên tâm”, mẹ em nghẹn ngào.

Cũng từ hôm em nằm viện, các cô chú phòng bên mỗi ngày đều qua hỏi thăm em. Đặc biệt là mấy bác hàng xóm còn mua tận mấy cân cam đem cho em vắt nước uống.

An tâm sống khỏe nhờ tìm được giải pháp chữa bệnh tiểu đường

Em được biết có bác gái phòng bên cũng bị tiểu đường đã 40 năm, nhưng các bác vẫn sống rất khỏe, bác trẻ hơn tuổi và rất yêu đời. Bác còn kể với em rằng, con gái bác cũng bị tiểu đường nhưng nó không sợ gì, nó vừa sinh em bé, cả hai đều khỏe mạnh.

Nghe các bác kể, em thấy vui lây, họ bị ngần ấy năm mà vẫn sống vui với bệnh như thế, em tự thấy mình thật kém cỏi.

Bác gái bảo em dùng Khang Đường Tâm Hồng Phúc đi. Bác dùng cả mấy tháng nay, bác thấy tốt. Bác sĩ bảo có thể dùng Khang Đường kết hợp với thuốc Tây.

Bác khen Khang Đường Tâm Hồng Phúc giúp bác kiểm soát tốt hơn chỉ số đường huyết, bác kể về Khang Đường Tâm Hồng Phúc mà mắt bác sáng ngời như trẻ lại tuổi đôi mươi.

Có lẽ trước kia, vì suy nghĩ quá tiêu cực nên em thấy mọi lời nói, sự quan tâm của mọi người đều trở nên xấu xí và phiền hà.

Em về, tự tìm hiểu sản phẩm hỗ trợ sức khỏe Khang Đường Tâm Hồng Phúc, em thấy yên tâm hơn vì Khang Đường được lòng các cô chú lớn tuổi, họ tin tưởng và uống đều đặn mỗi ngày.

Qua câu chuyện của mình, em mong muốn những người trẻ không may bị tiểu đường như em thì hãy cứ sống một cách thoải mái, nên bỏ ngoài tai những lời nói tiêu cực. Hãy sống lành mạnh hơn, thay đổi lối sống và vận động nhiều hơn mỗi ngày”.

Chị Nguyễn T. (25 tuổi, tỉnh Bắc Ninh) gửi đến Chuyện tiểu đường.

Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Bài tương tự

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tư vấn từ chuyên gia