Câu chuyện tiểu đường

Tôi đã ám ảnh tâm lý vì căn bệnh tiểu đường như thế nào?

Chuyentieuduong.vn – Cuộc sống hiện đại, con người ta dễ quên đi tình cảm gia đình. Đến khi mắc căn bệnh tiểu đường, tâm trí của họ mới hướng về người thân, họ mới bắt đầu biết trân quý, nâng niu từng khoảnh khắc bên gia đình, như trường hợp anh Vinh dưới đây.

Căn bệnh tiểu đường không loại trừ bất kỳ ai

“Bạn hãy thử hình dung, đột nhiên phát hiện mình mắc một căn bệnh mãn tính, không thể chữa khỏi như tôi, liệu bạn có ổn không?

Tôi thì không ổn chút nào! Từ ngày tôi biết mình bị bệnh tiểu đường đến nay đã là tuần thứ 2, nhưng đêm nào tôi cũng mất ngủ vì lo lắng về bệnh.

Chẳng giấu gì các bạn, tôi hành nghề đi đòi nợ thuê, hay còn được gọi với cái tên chợ búa là “dân xã hội”.

Tôi học phong cách xăm trổ mình mẩy từ năm lên 16. Vẫn mái tóc hớt ngược như dân anh chị, tính tình nóng nảy và xấc xược, tôi bén duyên với nghề đòi nợ thuê đã tròn 11 năm, gọi là có tiếng tăm trong vùng.

Tôi thường tập hợp những đứa ăn chơi, lười làm, bặm trợn trong xã, huyện để rủ chúng làm ăn cùng. Chúng tôi đòi nợ theo phong cách di động, ai gọi thì đi, kể cả bắt xe lên thành phố lớn.

Dù là dân đòi nợ, nhưng tôi cũng có những nguyên tắc riêng, tuyệt đối không đụng chạm đến thân thể người ta. Ít ra đó là chút tình người còn lại trong tôi. Ấy thế mà cái nghiệp vẫn vạ vào người…. Tôi bị bệnh rồi!

Dấu hiệu của bệnh tiểu đường

Cách đây hai tuần, một lần đi tiểu, tôi vứt đại cái quần ra chậu, nào ngờ vừa vào đã thấy kiến nó bu đầy quanh cái quần. Tôi cứ chắc dạ, hay tại hai ngày rồi không tắm nên quần có mùi, kiến nó mò đến. Nhưng không, sau hôm đó, tôi đi tiểu nhiều hơn, người thì uể oải .

Thôi xong, tôi bị cái quái gì đây?

Có thể các bạn sẽ nghĩ, với một người bặm trợn như tôi thì sợ đếch gì. Nhưng không phải đâu, tôi sợ, đặc biệt là sợ chết sớm…

Khám xong, tôi mới biết mình bị bệnh tiểu đường. Cái căn bệnh còn xa lạ với tôi… Khổ nỗi, tôi nghe mắc cái bệnh đó thì phải kiêng đủ thứ này, thứ nọ, thế có khổ tôi không?

Khi mới bắt đầu phát bệnh, tôi ăn vào cái gì cũng buồn nôn như mang bầu. Ngày nào ăn phà phà 2 bát cơm, là y rằng đường huyết tăng, hoa mắt. Bê hòn gạch không nổi, nói gì đến chuyện đi đòi nợ.

>> Bấm vào đây để gửi câu hỏi tư vấn, trao đổi với cây bút Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

am-anh-vi-benh-tieu-duong
Sút cân nhanh do căn bệnh tiểu đường, bạn nam dường như mặc cảm với cân nặng, sống thu mình lại

Cảm giác mặc cảm, thu mình lại là tâm lý chung của những người bị tiểu đường

Không ăn được, thêm hoảng loạn tâm lý, tôi dần mặc cảm, thu mình lại. Cứ như thế, tôi sút cân không phanh.

Đã thế, làm cái nghề đi đòi nợ thuê, nên người ta nghiễm nhiên va cho tôi cái tội nghiện hút, chích thuốc tối ngày, nên người mới gầy như xì ke.

Riết rồi từ đó, cái mác đại ca của tôi cũng mất. Dịch dã, không đi khám được, tôi tự ý chuyển qua tiêm insulin. Mỗi lần tiêm, y rằng nó đau, khó chịu, cũng chẳng rõ có phải do tôi tiêm quá liều không.

Oái ăm thay, số kim tiêm insulin tôi vứt ra sau vườn, bị lũ trẻ con hàng xóm trông thấy. Chúng rêu rao rằng, anh Vinh bị nghiện, chích thuốc ngày một trong nhà, bơm kim tiêm còn vứt đầy ngoài vườn.

Tôi ức chế, hận tất cả những con người lạc hậu quê tôi. Cũng để lấy lại phong độ đàn anh, tôi lao vào ăn uống, nhưng cứ ăn nhiều là người mệt, không thở nổi. Nghe mấy thằng đệ mách, đại ca ăn nhiều rau xanh vào, tôi ăn đến rộp cả lưỡi mà vẫn không về được sức vóc ngày nào.

Vì bị stress, người tôi mọc nhiều mụn nhọt hơn, lưng bắt đầu lở loét, nào là vết gãi ngứa, vết thương, sẹo do những trận “thư hùng”, nhìn thôi cũng đã ngán ngẩm.

Đây cũng chính là lý do, trong xã không có cô nào ưng tôi cả. Chắc một phần sợ, một phần do khinh!

Bệnh tật khiến con người ta nuối tiếc nhiều thứ

Kể từ ngày sút cân không phanh, tôi mất hẳn tự tin. Trước kia, cao 1m75, nặng tận 70 cân, tôi tự thấy cũng oai và hợm hĩnh lắm, giờ tụt xuống 60 cân, người cảm giác như còn mỗi bộ khung với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.

Tôi ăn ít, bủn rủn hết tay chân. Đói quá, ăn nhiều thì nghe chừng đường huyết tăng. Cuộc sống sinh hoạt của tôi, từ khi nào, chỉ xoay quanh việc ăn uống thôi, cũng đủ mệt như thế.

Đến khi bệnh tật, ngồi nhà ngẫm lại, cuộc đời tôi mang tiếng là dân xã hội mà không xây nổi cho mẹ già cái nhà đàng hoàng. Vẫn cái nhà mái tôn lụp xụp ở cuối xóm, bóng mẹ tôi đang lom khom gom từng cây củi.

Từ cái ngày hành nghề đòi nợ thuê, tôi chưa hôm nào ngồi ăn cơm cùng mẹ, cũng không nói được với mẹ câu nào tử tế. Có lẽ mẹ tôi đã quen với thằng con “không bảo được” này rồi!

Hằng ngày, tôi đi làm về, ném quần áo ra đấy, mẹ vẫn giặt cho tôi, chỉ là tôi vô tâm không để ý. Bữa cơm, dù chỉ là bát canh rau muống, mẹ vẫn nấu và chờ tôi về ăn.

nghi-ve-ngay-con-nho
Người mẹ vẫn âm thầm quan tâm đến miếng ăn, giấc ngủ của con

Hôm rồi thấy tôi ngồi nhà xem phim, mẹ thấy lạ nên buột miệng hỏi: “Nay không đi xách cổ người ta nữa hả con…?”. Dù rằng là câu nói có phần mỉa mai của mẹ, nhưng tôi nghe rõ mồn một, thấy là lạ. Bởi lẽ, lâu nay, tôi có để ý gì đến mẹ đâu.

Tình cảm gia đình luôn là một liều thuốc quý

Tôi im lặng, không nói, mắt tôi bắt đầu đau. Thú thật, 34 tuổi đầu, tôi chưa bao giờ dám khóc, nhưng nay, sao tôi thấy mình yếu đuối quá. Bệnh tật, tủi thân, tôi muốn ôm mẹ khóc…

Đột nhiên, mẹ đặt tay lên vai tôi, mẹ vỗ vai tôi nhè nhẹ rồi bảo: “Mệt rồi phải không con! Đừng đâm thuê, chém mướn nữa, kiếm cái nghề thiện lương mà làm con ạ. Hai mẹ con ta nương tựa vào nhau”. Lúc này, tôi quay người lại, ôm chầm lấy mẹ, khóc như một đứa trẻ.

Tôi bắt đầu kể cho mẹ nghe về bệnh tiểu đường mình đang gặp phải. Mẹ vội đáp lời tôi: “Mẹ biết lâu rồi, mẹ giặt đồ cho con mà. Sao đi khám ra bệnh mà không bảo với mẹ, định ôm bệnh một mình đến bao giờ?”.

Mẹ lật đật vào trong nhà lấy ra một hộp thuốc. Mẹ bảo, mẹ đặt thuốc nam cho con rồi. Đây là thực phẩm bảo vệ sức khỏe Khang Đường Tâm Hồng Phúc, hỗ trợ điều trị bệnh tiểu đường. Thành phần chủ yếu đều là những cây thuốc quý, có cây mướp đắng, thi thoảng mẹ vẫn hay làm món canh nhồi thịt cho con ăn. Mẹ nghe nói món ăn này tốt cho người bệnh tiểu đường.

Mẹ biết đến Khang Đường Tâm Hồng Phúc qua quyển sách “Chiến thắng bệnh tiểu đường” của tác giả Đái Duy Ban. Thi thoảng vào buổi tối, khi rảnh, mẹ vẫn đọc thêm cuốn này để có thêm kiến thức về cách điều trị, để biết được đồ ăn nào cần tránh cho người bệnh tiểu đường, cho con.

tam-hong-phuc

>> Bấm vào đây để gửi câu hỏi tư vấn, trao đổi với cây bút Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Giây phút xúc động

Tôi xúc động, cay khóe mũi và thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ vẫn quan tâm tôi thầm lặng như thế, từ trước đến nay. Tôi tự hứa với lòng sẽ thay đổi vì mẹ. Mỗi buổi sáng, tôi lại cùng mẹ tản bộ trên con đường làng. Tôi vận động nhiều hơn, bộ môn đá bóng, đánh cầu lông, tôi đều tham gia một vai.

Tôi ăn khoẻ, ngủ được, tinh thần thoải mái. Cứ thế, tôi lên được một cân rưỡi rồi các bạn ạ. Tôi mong những người bệnh tiểu đường đang rối loạn tâm lý giống tôi hãy mở lòng và chia sẻ với người thân. Thương yêu họ nhiều hơn khi có thể.

Bởi vì khi đi vào ngõ cụt, chạm tới cuối đường hầm, chỉ có người thân ở bên mình và hết lòng vì mình mà thôi. Hơn ba chục tuổi, giờ tôi mới thấm thía điều ấy biết bao.

Tôi xin cảm ơn Chuyện tiểu đường đã chia sẻ câu chuyện của riêng tôi!”

Anh Trần Xuân Vinh (34 tuổi, Phú Thọ) gửi đến Chuyện tiểu đường.

Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Bài tương tự

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tư vấn từ chuyên gia