Câu chuyện tiểu đường

Nhà là nơi bão đứng sau cánh cửa

Chuyentieuduong.vn – Bão có thể lớn, nhà có thể nhỏ. Cuộc đời có thể khắc nghiệt nhưng một khi đã có gia đình ở bên, một gia đình hạnh phúc, vững chãi, thì mọi bão giông đều qua đi. Nhưng, có phải gia đình nào cũng vững lòng, đủ sức mạnh để cùng nhau đẩy đùi giông tố về phía sau? Câu chuyện mà Chuyện tiểu đường gửi tới sau đây, là một phần giông bão làm lung lay một mái ấm nhỏ.

“Cứu… cứu… cứu lấy người phụ nữ ấy…!”

Giọng nói đó, còn văng vẳng bên tai tôi và yếu dần. Mở mắt ra, tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện.

Tôi lờ mờ nhớ về khoảng thời gian trước kia, mình độc lập, kiêu hãnh, có chồng thành đạt và hai đứa con ngoan. Thế nhưng “hạnh phúc ngắn chẳng tày gang”, bi kịch gia đình ập đến khi tôi phát hiện mình bị tiểu đường, đã biến chứng mắt mờ, thị lực suy giảm.

“Chuyện chăn gối” vợ chồng cũng ảnh hưởng ít nhiều. Tôi không còn cảm giác mặn nồng với chồng như trước. Anh thì đi làm biền biệt, đâu có nhiều thời gian dành cho tôi.

Đêm hôm đó, vào rạng sáng, bỗng tiếng lạch cạch, đẩy cửa rầm rầm. Chồng tôi bước vào nhà trong bộ dạng say khướt. Anh túm lấy cổ tôi, trợn mắt và mắng nhiếc:

“Mày đang qua lại với thằng nào? Tại sao mỗi lần gần gũi, mày đều không mấy hứng thú. Tao đi làm vất vả để nuôi cái gia đình này, mà mày xem, mày chiều chồng được cái gì?”

>> Bấm vào đây để gửi câu hỏi tư vấn, trao đổi với cây bút Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Tôi cố thốt thành lời từ cổ họng bị bóp chặt: “Em… em không phải…”, nhưng anh tiếp tục dùng tay còn lại, “tặng” cho tôi cái bạt tai.

Tôi cố đẩy chồng ra, cổ tôi đau, thở không nổi. Đầu tôi bắt đầu choáng, mắt nhìn không rõ, trời đất quay cuồng.

Thấy tôi có vẻ thấm mệt, chồng tôi mới buông, anh phả một hơi nồng nặc mùi rượu vào mặt tôi, rồi loạng choạng đi vào thẳng phòng ngủ.

nguoi-vo-tuyet-vong
Người vợ tuyệt vọng vì với chồng, cô không tìm thấy tiếng nói chung

Tôi và chồng dần không tìm thấy điểm chung, chúng tôi lạnh nhạt, ngay dưới mái nhà đã cùng nhau xây dựng bao nhiêu năm. Thậm chí, có những lúc, tôi như kẻ mộng du, hoang tưởng, tự cho rằng chồng chán mình, chồng có bồ.

Cứ thế, chúng tôi chẳng thể thoát khỏi cảnh “cơm không lành, canh không ngọt”. Sức khỏe tôi ngày càng yếu. Tôi nghĩ ngợi nhiều hơn, thường xuyên mất ngủ, dẫn đến cơ thể suy kiệt.

Hôm nọ, đang lau nhà, tôi chóng mặt, trượt chân té ngã và ngất lịm, cho đến khi được đưa vào bệnh viện.

Tỉnh dậy trong bệnh viện, ngẫm lại, tôi thấy mình thật đáng thương. Chồng tôi vẫn không đoái hoài, mảy may quan tâm đến vợ.

Tôi thì khó mở lời chia sẻ với chồng vì hai đứa còn lục đục, trước đó đã không tìm được tiếng nói chung. Tình cảnh này khiến tôi càng bế tắc, quẫn trí, ủ rũ hơn.

Tình cờ trong lúc tinh thần đang rối loạn, tôi đọc được câu chuyện “Người mẹ đơn thân trên hành trình sinh con đầy nghị lực”. Cũng là mẹ, nhưng cô ấy thật mạnh mẽ. Nhìn lại, tôi may mắn hơn cô ấy rất nhiều, vì ít ra mình và chồng vẫn còn tình cảm và trách nhiệm – dù nó vô cùng ít ỏi, chông chênh, nhưng… “có còn hơn không”.

Lần sờ theo những nội dung trên trang Chuyện tiểu đường, tôi nhận ra ở đó không chỉ có những kiến thức không chỉ về mặt học thuật, bệnh tình thông thường, mà còn là nguồn cảm hứng, truyền năng lượng tích cực đến cho mọi người.

Mỗi ngày theo dõi trang, tôi lại tiếp thu được nhiều kiến thức bổ ích, mà hết sức gần gũi. Từ bữa ăn của người tiểu đường nên chuẩn bị như thế nào, cho đến người tiểu đường phải tập luyện làm sao, có điều gì đáng chú ý khi tiêm vắc-xin Covid-19…

Đặc biệt, những câu chuyện về người bệnh tiểu đường rất xúc động, gần gũi (dù trang vẫn còn đăng ít những bài kiểu này, dù tôi rất thích).

Đến với Chuyện tiểu đường, tôi luôn hừng hực khí thế với quan niệm: “Tiểu đường là căn bệnh không nên chủ quan nhưng chúng ta cũng không nên quá lo, mình có thể sống tốt, và dễ dàng vượt qua được nó”. Tinh thần của trang Chuyện tiểu đường khơi dậy động lực sâu thẳm trong tôi, giải tỏa hết bao căng thẳng một cách lạ kỳ.

Tôi chợt nhận ra, thời gian trước đây, mình cứ mải lo nghĩ, giải quyết xung đột gia đình, mà quên đi bản thân cũng cần được thư giãn, nghỉ ngơi.

Tôi tự lên cho mình một thực đơn ăn uống nghiêm túc, tôi đều đặn theo dõi những nội dung trên trang Chuyện tiểu đường, để lấy đó làm nguồn cảm hứng, tinh thần sảng khoái cho mỗi sáng mai. Tôi sống chậm và yêu thương bản thân nhiều hơn.

chong-dong-vien-vo
Vợ chồng hòa hợp nhờ những phương hướng giải quyết từ Chuyện tiểu đường

Tôi chia sẻ câu chuyện của mình trong tâm thế thoải mái, không e ngại. Qua lời khuyên của các chuyên gia, tôi có được giải pháp cải thiện đời sống sinh hoạt vợ chồng. Áp dụng những mẹo vặt, những bài thuốc, chỉ số tiểu đường của tôi giảm, sinh hoạt vợ chồng được cải thiện.

>> Bấm vào đây để gửi câu hỏi tư vấn, trao đổi với cây bút Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Mọi thứ dần trở nên tốt hơn, tôi như tìm được chìa khóa để gỡ bỏ bế tắc gia đình. Tâm trạng thoải mái, thanh thản, tập luyện và ăn uống khoa học, tôi lấy lại được dáng vóc quyến rũ như xưa, chồng yêu chiều tôi hơn.

Chủ nhật vừa rồi, khi đang ngồi ghế sofa đọc sách, chồng tôi ngồi xuống kế bên, giọng run run như sám hối: “Em bị tiểu đường đúng không? Tại sao em lại giấu anh? Hay tại anh vô tâm quá?”

Chồng tôi nhìn vào màn hình điện thoại rồi bảo: “Gần đây, anh thấy em hay xem trang thông tin Chuyện tiểu đường. Anh ngạc nhiên không biết sao em em tìm ra trang web này, rồi lại đọc chăm chú như thể đọc sách. Cũng dựa vào đây, anh mới nhận ra thói quen sinh hoạt của em. Anh thấy em ăn kiêng, cứ nghĩ em muốn giảm cân. Anh thật có lỗi!”.

Nói rồi, chồng tôi bê mặt, khóc rưng rức. Tôi thực sự sững sờ, không tin rằng con người tưởng như vô tâm, vô cảm, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc ấy lại có thể cảm thông và thấu hiểu đến vậy.

Cảm ơn Chuyện tiểu đường đã mang đến cho tôi chìa khóa giải quyết những xung đột vợ chồng. Hy vọng câu chuyện của tôi có thể giúp mọi người nhìn nhận lại những vấn đề xoay quanh cuộc sống của mình, đừng để cảm xúc tức thời ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình”.

Câu chuyện là chia sẻ của chị Nguyễn Minh N. (38 tuổi, nội trợ, ở quận Đống Đa, Hà Nội) gửi tới Chuyện tiểu đường.

Để đảm bảo tính riêng tư, chúng tôi sử dụng hình ảnh minh họa thay cho ảnh thực của nhân vật!

Tâm Hồng – chuyentieuduong.vn

Bài tương tự

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tư vấn từ chuyên gia